Cảm giác an toàn đối với loại thức ăn sạm cứng không chỉ là thử thách của bé mà còn là sự thách đối với mẹ, bởi vì nhiều người mẹ đã "gục ngã" trước thử thách này. Trong khi đó, thức ăn chung quanh bé luôn đa dạng về màu sắc, mùi, vị và cấu trúc (độ mềm cứng, thô mịn). Các loại thức ăn với tính chất khác nhau sẽ kích thích giác quan bé với những mức độ thử thách khác nhau.
Thức ăn "lổn nhổn" hay "sạm sạm", mà các bà mẹ thường hay kể ở phòng tư vấn dinh dưỡng cho trẻ em, thường là món thịt băm thêm vào chén bột, chén cháo của bé. "Con tôi không ăn được thịt, hễ vướng chút thịt là bé oẹ ra hết" hoặc "Dù răng đã mọc đầy, nhưng cứ mỗi lần thức ăn sạm sạm một tí là bé cứ ngậm một họng, rồi... phun ra". Giải pháp mà hầu hết các bà mẹ thực hiện để đối phó tình huống này là xay cho mịn hoặc bỏ thứ "lổn nhổn" ấy khỏi chén cháo hay bột của bé.
Có điều đây là cách tạo sự an toàn thụ động cho bé; bởi nếu chỉ tạo sự an toàn mà không hề cho bé vượt thử thách thì các giác quan của bé (môi và lưỡi) sẽ không bao giờ có cơ hội làm quen với thức ăn thô hơn, cứng hơn. Vì vậy, cho dù khi đã mọc răng đầy miệng, bé cũng không dám thử thách với loại thức ăn này.
Hậu quả là bé sẽ không chấp nhận bất kỳ thức nào có độ sạm. Bởi vì nếu mẹ tiếp tục xay mịn thì bé chán ăn, còn loại bỏ "lổn nhổn" thì khó lòng đảm bảo đủ dinh dưỡng cho bé. Rất nhiều bà mẹ đến phòng tư vấn trong tâm trạng bế tắc và nản lòng, khi rơi vào tình huống này.
Không muốn ăn, bé có xu hướng các cơ ở mặt và miệng căng ra; bé nghiến hàm lại, thụt lưỡi về sau, chỉ hé miệng chút ít hoặc lưỡi bé cứng đờ, ngưng chuyển động ngay sau khi thức ăn chạm đến lưỡi. Và các mảnh thức ăn tụ lại tạo thành nút ở phía sau lưỡi. Sự sợ hãi khiến cho bé phản ứng ngay bằng cách oẹ, phun ra hoặc coi thứ "lổn nhổn" đó thuộc loại nguy hiểm và cần phải tránh trong tương lai. Sẽ càng thật khó cho mẹ khi ép bé ăn những lần sau đó.
… đến an toàn chủ động
Các bà mẹ nên chế biến thực phẩm từ mịn đến thô, để lưỡi của bé làm quen với độ sạm của thịt, trước tiên là thịt chế biến thật mịn (thịt băm nhuyễn rồi lược qua rây như bột), rồi đến thịt chế biến sạm hơn (không cần qua rây) cho đến khi thịt không cần băm nhuyễn nữa.
Số lượng thịt trong chén bột từ ít, để bé làm quen, rồi tăng dần, cũng là cách để lưỡi bé quen dần với độ sạm.
Bé cũng cảm thấy an toàn hơn khi có thể tự lấy thức ăn ra khỏi miệng. Khi bé biết mình có thể thoải mái lấy thức ăn ra khỏi miệng lúc cần thiết, thì bé sẽ có khuynh hướng đặt thức ăn vào miệng lâu hơn, di chuyển thức ăn quanh miệng nhiều hơn. Dần dần bé sẽ biết nhai, nhai mà không nuốt rồi đến nuốt với số lượng nhỏ trong khi nhai.
Khi đó, bé làm chủ được nhai và nuốt thức ăn một cách dễ dàng và độc lập. Ngược lại, nếu cảm thấy bị đe dọa hay không an toàn, bé sẽ "chiến đấu" với bất kỳ cố gắng nào của mẹ mỗi khi tìm cách đưa muỗng thức ăn vào miệng bé.

- 14/07/2009 21:19 - Không nên lạm dụng thuốc cho sĩ tử
- 14/07/2009 21:16 - Ăn hoa quả giúp trẻ thông minh hơn
- 14/07/2009 17:46 - Khi bé 'nghiện' cắn móng tay
- 14/07/2009 17:43 - Vì sao trẻ bị viêm phổi trong mùa hè?
- 14/07/2009 07:23 - DHA và sự phát triển trí não của trẻ
- 14/07/2009 07:21 - Núm vú giả dễ gây viêm tai giữa
- 14/07/2009 07:20 - Cách nuôi trẻ nhỏ không được bú mẹ
- 14/07/2009 07:19 - Tạo nếp sinh hoạt cho bé
- 14/07/2009 07:18 - Hội chứng máy xay sinh tố
- 14/07/2009 07:17 - Khi nào nên mặc quần sịp cho bé?