Mẹ tôi rất hay nói một mình, khi làm việc cũng như lúc không làm. Nhất là từ lúc 3g sáng, mẹ hay thức dậy suy nghĩ rồi ngồi nói, cười một mình hoặc chửi rủa những người “liên quan”. Ngày nào cũng diễn ra chuyện này.
Hồi tôi học cấp III, mẹ nghi ngờ tôi mở cầu dao điện để giết mẹ do sự xúi giục của những người khác và đó cũng là lần duy nhất mẹ nghi ngờ tôi cho đến nay.
Mẹ luôn cho rằng những người xung quanh luôn tìm cách hãm hại tôi. Mẹ luôn dặn dò tôi không được tới nhà cô, dì, chú bác… để chơi hay ăn uống vì họ đang giăng bẫy để giết tôi.
Mẹ cho rằng mọi người xung quanh luôn xúi giục, nịnh bợ tôi để tôi cho họ tiền vì mẹ luôn nghĩ tôi làm ra rất nhiều tiền. Tuy nhiên tôi cho mẹ tiền thì mẹ chỉ lấy rất ít vì tôi biết mẹ thương tôi nên muốn tiết kiệm cho tôi.
Chửi khắp làng
Chính vì những suy nghĩ như trên mà mẹ luôn tìm cách trả đũa bằng các cách như gào thét, chửi rủa những người xung quanh. Có đợt cả nửa tháng ngày nào mẹ cũng chửi. Mẹ đi tới làng trên, xóm dưới để gào thét, chửi bới. Chu kỳ phát bệnh của mẹ có khi hai hoặc ba ngày một lần, có khi cả tuần một lần nhưng nhiều nhất chỉ nửa tháng.
Trong những ngày chửi bới người khác mẹ ăn rất ít nên sức khỏe giảm sút, vì vậy mẹ thường mệt mỏi và lại cho rằng mệt mỏi là do ăn hoặc uống phải thuốc độc của người khác. Do đó mẹ hay đi mua thuốc “a tờ rô pin” (theo mẹ nói) về để “giải độc”. Đó là một loại thuốc nước được đóng trong một tuýp nhỏ.
Trong lúc mẹ chửi, bất cứ ai có biểu hiện chửi hoặc chống cự là mẹ sẵn sàng hành hung người đó. Dì tôi đã từng bị mẹ cầm dây thừng và dép đánh vì dám đôi co với mẹ.
Những ngày mẹ bình thường thì quan hệ thân mật với những người mà lúc phát bệnh mẹ cho là luôn tìm cách hãm hại mẹ.
Sợ chữa chạy
Mọi người xung quanh đều biết mẹ mắc bệnh hoang tưởng nên không ai chấp nhất gì cả. Tuy nhiên khi ai đó nói với mẹ về bệnh thì mẹ không chịu nhận. Chính vì vậy tôi hay bất cứ ai không thể cho mẹ uống thuốc hoặc đưa mẹ đến bệnh viện để điều trị. Nếu cho mẹ uống thuốc là mẹ nghi ngờ thuốc độc.
Bây giờ tôi đã đi làm nên rất mong sẽ chữa bệnh được cho mẹ. Khi tư vấn thì mọi người đều nói đem mẹ đến bệnh viện. Như trên đã nói, không thể đem mẹ đến bệnh viện bằng cách thông thường được. Chỉ có thể trói mẹ lại để đưa vào đó chạy chữa. Nhưng tôi sợ những vấn đề nảy sinh sau:
Nếu đưa mẹ vào “nhốt” trong bệnh viện để chữa bệnh thì phận làm con khó lòng làm được.
Nếu “nhốt” mẹ để chạy chữa, lỡ mẹ trốn ra được thì không thể lường trước hậu quả, mẹ sẽ tìm cách trả đũa những người đã “hãm hại mẹ, đưa mẹ vào bệnh viện”.
Trước khi tôi quyết định, rất mong nhận được sự tư vấn của bác sĩ, bạn đọc, nhất là những người có người thân như mẹ tôi đã được chữa khỏi. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Đưa mẹ đi khám bệnh… thông thường
Những điều bạn kể trong thư thể hiện rõ ràng hiện tại mẹ bạn đang mắc bệnh rối loạn tâm thần. Theo bạn, mẹ bạn mắc bệnh từ rất lâu rồi, nên năm nay bệnh mắc lại có nghĩa đây là một đợt tái phát chứ không phải khởi phát bệnh ở tuổi cao.
Các triệu chứng nổi lên là hoang tưởng bị truy hại (bị mọi người hãm hại, chủ yếu là hình thức cho thuốc độc vào thức ăn, đồ uống), rối loạn hành vi và cảm xúc (đi khắp làng chửi bới mọi người, có khi tấn công, hành hung người khác), có biểu hiện triệu chứng thiếu hòa hợp (nói cười một mình)… Những triệu chứng nêu trên có thể gặp ở một số bệnh sau: bệnh tâm thần phân liệt hoặc rối loạn tâm thần do rối loạn chức năng não.
Với tình trạng như vậy, bạn nhất thiết phải đưa mẹ đi khám và chữa bệnh. Các bác sĩ chuyên khoa sẽ xác định chẩn đoán bệnh và điều trị cho mẹ bạn. Tốt nhất là bệnh nhân được đưa đến bệnh viện tâm thần. Theo bạn, việc đưa mẹ đến bệnh viện rất khó khăn. Bạn phải hết sức khéo léo động viên, dỗ dành mẹ. Bạn có thể tìm một triệu chứng bệnh nào đó của mẹ nhưng không phải triệu chứng rối loạn tâm thần (như mất ngủ, nhức đầu, mệt mỏi…) mà mẹ đang mắc phải. Khi đó bạn nói rằng đi bác sĩ để kiểm tra và chữa cho mẹ. Nếu không thể đưa đến bệnh viện, bạn có thể liên hệ với bất kỳ một bác sĩ chuyên khoa tâm thần nào có phòng mạch tư để xin phép đưa mẹ đến khám bệnh. Bác sĩ sẽ có hướng giải quyết bệnh cho mẹ bạn.
Chỉ khi nào mẹ bạn được điều trị bằng thuốc (hóa dược) mới ổn định được bệnh. Bạn hoàn toàn không phải băn khoăn điều gì như bạn viết trong thư. Mẹ bạn sẽ hết hoang tưởng nên không còn có ý nghĩ trả đũa ai cả.
BS NGUYỄN VĂN THỌ (BV Tâm thần T.Ư 2) – THÁI THUYÊN – tuoitre

- 07/01/2011 23:14 - Phòng bệnh mùa đông ở người cao tuổi
- 27/06/2010 07:37 - Phòng ngừa bệnh tim bằng ăn uống ở người cao tuổi
- 16/10/2009 08:57 - Làm gì để bảo vệ sức khỏe người cao tuổi?
- 29/09/2009 11:56 - Dinh dưỡng với người cao tuổi
- 14/07/2009 16:52 - Ăn đời ở kiếp” với bệnh nhân tiểu đường
- 14/07/2009 16:43 - Vết thương động mạch
- 14/07/2009 15:40 - Huyết khối do xơ vữa động mạch
- 14/07/2009 15:35 - Ápxe mông mà không biết
- 14/07/2009 15:04 - Bị u chỗ kín, đa số nam giới không biết