![]() |
Ảnh minh họa: www.inmagine.com |
Hè này, thấy cháu có thay đổi, thích soi gương và lôi hộp kẹp tóc ra thử, đi với bạn, cháu chuẩn bị khá lâu, hỏi mẹ con mặc như vậy có được không, chăm chú xem các mẫu trang phục trên tạp chí tuổi teen… Tôi mừng khi thấy con chăm chút bản than và “điệu” hơn. Bây giờ đi ra tiệm tạp hóa gần nhà mua đồ giúp mẹ cũng liếc qua gương xem quần áo thế nào chứ không mặc quần soóc và dép kẹp lao ra khỏi nhà như trước. Cháu xin mẹ mua chiếc áo này hay đôi giày kia, đi theo mẹ mua vải may áo dài, tự tay chọn vải, khác với lúc trước mẹ mua gì mặc nấy, thậm chí dặn mẹ mua quần soóc và áo pull là được.
Tôi ngạc nhiên trước thay đổi của con gái, nhưng cũng lo, sợ cháu “se sua, quần này áo nọ”. Cháu xin mẹ nối internet để liên lạc với bạn và viết blog, tải nhạc. Tôi không vui khi thấy cháu thích nghêu ngao mấy loại nhạc “vớ vẩn” kiểu: “người đàn ông chân thật của em hơn biết bao nhiêu người…” hay “không đau vì quá đau”… Bây giờ thì tôi lo thật sự la cháu: “Con thấy mấy câu hát như vậy có ý nghĩa gì?”. Bố cháu thì cấm cháu không được hát. Cháu phụng phịu hờn dỗi: “ Nhạc làm mình vui, tâm hồn nhẹ nhàng thì con mới hát chứ ”.
Vừa rồi, tôi đang nấu cơm thì cháu từ đâu chạy ào vào: “ mẹ, con vừa viết trên blog cảm xúc về tình bạn, có rất nhiều comment nha mẹ ”. Tối hôm ấy, khi con ngủ say, tôi và chồng “ lén ” vào blog của nó đọc. Tôi hiểu thêm nhiều điều về chúng, về con gái của mình. Chúng bày tỏ “chính kiến” thoải mái, tự tin, có nhiều đứa có vẻ “ông cụ non” … Tôi dừng lại ở một entry của con gái có tự Mẹ, váy, giày búp bê và nhạc “ vớ vẩn”: “ mẹ tớ rất thích tớ diện váy và giày búp bê, tớ lại thích quần ngố và dép xỏ ngón, mặc váy thật rườm rà, giày búp bê thì đau hết mấy ngón chân. Tớ đã ngấm ngầm phản kháng, may mắn là mẹ không dùng uy để bắt tớ theo ý mẹ. Bố và mẹ đều la khi tớ hát nhạc “ vớ vẩn ” (lời của mẹ tớ), thật sự là tớ vui nên nhớ được đoạn nào tớ hát thế thôi ”.
Tôi cũng như hầu hết các ông bố bà mẹ đều lo lắng cho con, sợ nó hư hỏng, đua đòi, nhố nhăng. Tôi cũng luôn xem con gái là “ trẻ nít ” nên muốn “ uốn ” nó theo ý mình. Nhưng, có vài lần tôi “ thất bại ” vì cháu phản ứng ngầm để thể hiện cá tính, khẳng định bản thân. Từ đó, tôi theo dõi và định hướng cháu chứ không áp đặt. Tôi cũng để cháu mặc quần áo theo ý cháu thích, miễn là không quái dị và lố lăng. Tôi mua cho cháu nhiều sách và báo dành cho tuổi “ teen ”, mẹ và con cùng đọc, từ đó cháu sẽ nhận ra những cách cư xử đẹp, những mẫu trang phục phù hợp, qua đó tôi cũng gián tiếp hiểu con mình suy nghĩ gì, muốn gì ở bố mẹ. Chúng tôi luôn quan tâm đến con gái nhưng không “ ủ ” con trong “ tháp ngà ”.
NGUYỄN QUỐC ĐOAN HUYỀN, Báo Phụ nữ chủ nhật

- 17/07/2009 17:57 - “Mẹ ơi, không ai chơi với con!”
- 17/07/2009 17:53 - Khi người lớn quá “vô tư”
- 17/07/2009 17:52 - Cũng là dạy con
- 17/07/2009 17:50 - Cha mẹ nên làm gì khi thấy con có hành động sai?
- 17/07/2009 17:48 - Buôn chuyện có hại cho con gái
- 17/07/2009 17:45 - Giúp con đối phó khi bị bắt nạt
- 17/07/2009 17:41 - Hội chứng... cưng con
- 17/07/2009 17:40 - Coi chừng con bạn tổn thương
- 17/07/2009 17:38 - Cha Mẹ có thể giúp trẻ vượt qua những tổn thương ở chúng
- 17/07/2009 17:37 - Dạy trẻ tư duy logic