Mẹ nào mà chẳng thương con và cứ thích ôm ấp, vỗ về con mãi. Có phải vì nuông chiều thái quá mà trẻ trở nên khó ưa không nhỉ?
Ngay từ lần đầu tiên ôm Gemma vào lòng là tôi đã cảm thấy tình yêu của mình dành cho con không từ ngữ nào tả được. Điều duy nhất tôi muốn làm là ôm hôn con mà thôi. Cứ mỗi lần bé cất tiếng khóc là tôi không chịu đựng được, dù đang làm bất cứ việc gì tôi đều bỏ dỡ và chạy vội đến để ẵm bé.
Tôi ẵm bé suốt cả ngày và rồi tôi không thể rời bé nửa bước. Mẹ tôi cứ cằn nhằn tôi đã quá nuông chiều và làm hư con bé. Theo bà thì người ta vẫn thường để cho em bé khóc một ít để bổ phổi, mau lớn. Giờ đây tôi không biết rẽ ngã nào bởi lẽ bản năng làm mẹ không cho tôi bỏ con mình nhưng tôi cũng không muốn nuông chiều bé.
Julie Dawson mẹ của bé gái Gemma 3 tháng tuổi, cư ngụ tại Croydon
Ngay từ khi mới sinh con là tôi đã làm hư con rồi. John của tôi mỏng manh, nhỏ bé và yếu đuối quá, làm sao tôi có thể từ chối bé điều gì. Tôi tốn khá nhiều tiền mua sắm quần áo xịn, đồ chơi, xe ngựa, cho bé đi chơi hầu hết các ngày lễ và tìm cách làm sao mỗi ngày trong cuộc sống của nó đều là ngày vui vẻ. Nếu bé có thức khuya đến 1 giờ sáng, tôi cũng không nỡ ép. Nếu nó từ chối bữa sáng chỉ để ăn 2 hũ sữa chua, tôi cũng đồng ý. Và khi thấy bé loay hoay chưa ngủ được, tôi vội ẵm bé về phòng mình. Phải, tôi công nhận rằng mình đã chiều con quá mức nhưng tại sao lại không được chiều con?
Fiona Plowman, 29 tuổi, mẹ của Kevin 15 tháng tuổi, sống ở Worcestershire
Tất cả những điều tôi làm không mang đến cho tôi một đứa trẻ ngoan ngoãn. Thật buồn, nó trở nên bẳn tính, khó chiều và luôn đòi hỏi những gì nó muốn. Nó la khóc ầm trời mỗi khi yêu cầu của nó không được đáp ứng. Nó sẵn sang nhào vào cắn tôi nếu tôi không chú ý đến nó hoặc không cho nó vào ngủ chung. Cứ mỗi lần thế là tôi và chồng tôi mỗi người phải đánh đu vào cạnh giường “king size” để tránh tay chân quơ quào của nó.
Nếu lại có con tôi sẽ nghiêm khắc với nó ngay từ đầu. Dù gì tôi cũng đã có kinh nghiệm từ đứa con đầu.
Bạn có làm hư đứa bé sơ sinh của mình không?
Liệu những trường hợp chúng tôi vừa nêu trên có quen thuộc với các bạn không? Nếu bạn nhìn thấy đâu đó chính hình ảnh của mình thì rõ ràng không phải bạn là người duy nhất làm hư con của mình. Rất nhiều bà mẹ lo lắng vì họ quá nuông chiều con và không áp dụng bất kỳ hình thức kỷ luật nào đối với con. Nhưng đừng chớ vội thất vọng vì theo thông tin mới thì hầu hết các chuyên gia đều cho rằng người mẹ dù có nuông chiều con cũng không làm cho đứa bé sơ sinh của họ hư hỏng được.
Dưới 5 tháng tuổi, bé vẫn chưa tìm được cách đánh động sự chú ý của người khác ngoài việc khóc toáng lên. Bé đang cố xây dựng mối quan hệ với bạn và muốn bạn phục vụ mọi nhu cầu của mình. Vì vậy, không thể nói một người mẹ vội vã đến bên con khi nghe con khóc là “quá yêu thương” hoặc “quá nuông chiều” nó.
Khóc là cách giao tiếp với người lớn – khóc là chuyển tải thông điệp “có điều gì đó không ổn”. Trong trường hợp như vậy cứ việc ẵm và vỗ về bé. Đừng bận tâm đến những lời nhắc nhở của người khác “Cứ để nó khóc” hoặc “Nó sẽ tự ngủ lại thôi”. Một đứa trẻ nhỏ xíu xiu như vậy thì sao phải đợi người lớn chứ.
Hành động hưởng ứng kịp thời sẽ ảnh hưởng đến cách bé thể hiện mối quan hệ với bạn sau này. Nếu bạn đáp ứng nhu cầu của nó nhanh chóng, sau này khi lớn lên bé sẽ luôn vui vẻ và lạc quan vì nó hiểu rằng nó xứng đáng được cha mẹ thương yêu. Nếu bạn hành động ngược lại, đứa trẻ luôn không hài lòng với những gì mình có và khó làm cho nó nguôi giận vì nó nghĩ rằng nó không thể dựa dẫm vào bạn mỗi khi nó cần đến. Và rồi khi lớn lên, đứa trẻ này luôn tự ti và luôn cảm thấy bấp bênh.
Vì thế, trở lại trường hợp trên Julie không hề nuông chiều Gemma nhưng cô vẫn cảm thấy hối hận vì đã tạo cho con thói xấu khó thay đổi.
Bắt đầu vào bất cứ lúc nào bạn đã sẵn sàng
Bạn không thể làm hư con mình nhưng vẫn có những “cách nuôi dạy con ngẫu nhiên”. Điều này có nghĩa rằng rất có thể bạn dạy con không đúng, bạn nuông chiều bé quá mức nhưng lưu ý rằng đứa trẻ sơ sinh chỉ biết làm theo những gì bạn dạy và khi làm theo những lời bạn dạy thì bé sẽ được thưởng cái gì.
Julie đã dạy Gemma rằng mình nên để cho mẹ ẵm bởi cánh tay mẹ là nơi an toàn và ấm áp nhất. 3 tháng qua đi, Julie cảm thấy mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi, đứa bé không chịu, thế là Julie đổ thừa con hư, cứ đòi mẹ ẵm. Nhưng thật ra, Gemma chỉ làm những gì Julie đã dạy.
Nếu ngẫu nhiên bạn dạy bé phải làm như thế này nhưng những người thân trong gia đình hoặc bạn bè lại dán nhãn cho con bạn “đứa bé hư”, “không biết vâng lời” thì phải xem lại mình và thay đổi cách dạy con trước khi điều đó là quá trễ.
Những vấn đề hàng ngày
Bạn có thể tránh những hành động “dạy con ngẫu nhiên” bằng cách lập thời khoá biểu càng sớm càng tốt vì trẻ ăn ngủ đúng giờ. Có như vậy bé sẽ cảm thấy an toàn hơn. Lúc này cũng là thời gian thiết lập một số quy định và giới hạn để trẻ quen dần và dễ hoà nhập với những đứa trẻ khác và ngay cả người lớn.
Đừng quá lo lắng “khi nào là quá trễ” cho việc thiết lập kỷ luật cương và người ta sẽ gọi con mình là ‘đứa bé hư’”. Hãy nhận lấy trách nhiệm về cách cư xử của con và thực hiện ngay từ bây giờ. Vạch ra những thói quen xấu cần thay đổi, bạn đã làm gì để trẻ hình thành thói xấu đó. Bạn cũng nên nhớ rằng thay đổi thói quen cần phải có thời gian nên hãy kiên nhẫn và nhất quán quy định của mình cho đến khi bé thay đổi được mới thôi.
Thay đổi cách dạy con
Rất có thể bạn sẽ gặp nhiều khó khăn như bé không thích ngủ riêng, không chịu ăn, sắp đến giờ ngủ thì lại đòi ăn…. Nhưng may mắn thay, những khó khăn trên cũng có thể giải quyết nếu bạn biết cách thay đổi chính mình.
Vicky Wing - 28 tuổi, trưởng phòng tiếp thị - mẹ của bé gái Bethany 3 tháng tuổi kể lại: “Bethany ngủ chung phòng với vợ chồng tôi ngay từ lúc từ bệnh viện trở về. Khi bé được 9 tuần, chúng tôi bắt đầu cho bé ngủ chung giường. Thoạt đầu, chúng tôi rất hạnh phúc khi ngủ chung với cục cưng của mình, thêm vào đó, sẽ rất thuận tiện cho bé bú mẹ cả đêm. Giờ thì bé đã được 3 tháng và chúng tôi đang thực sự lo lắng rằng chúng tôi đã làm hư con. Chúng tôi muốn được ngủ riêng vì ban ngày đã quá căng thẳng với công việc và rồi còn kể đến quan hệ vợ chồng. Nhưng cứ đặt Bethany lên giường của nó là bé lại hét toáng và để dỗ cho bé nín khóc thì mọi việc lại như cũ. Chúng tôi suy nghĩ mãi nhưng cũng chưa đưa ra được biện pháp nào.
Bethany la hét như vậy là vì bé sợ phải quay trở về giường của mình bởi lẽ cha mẹ bé đã dạy cho bé rằng ngủ với cha mẹ sẽ an toàn, thoải mái hơn từ khi bé được 9 tuần. Qua lời kể của Vicky chúng ta thấy rằng cô đổ lỗi cho con mà không hề nghĩ rằng chuyện ngày hôm nay chính là hậu quả từ việc làm của chính mình. Đây là một ví dụ hết sức kinh điển về “dạy con ngẫu nhiên” và việc họ cần làm bây giờ là tập cho bé ngủ một mình.
Sẽ mất khá nhiều thời gian, thậm chí thái độ của bé có thể sẽ tệ hơn cho đến khi trở nên tốt hơn. Vợ chổng Vicky sẽ phải cố định giờ ngủ, chỉnh đèn ngủ ở phòng của bé và từ từ ẵm bé đến gần giường của nó, vuốt ve, hát ru và nhẹ nhàng đặt vào giường, vẫn ngồi bên giường hát ru, vuốt ve… và thế là bé vẫn thấy mẹ gần gũi, vẫn an toàn…rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Dần dần, bé sẽ hiểu rằng ngủ một mình cũng tốt đấy chứ, chẳng khác mấy khi ngủ với cha mẹ.
Nếu bạn quá nuông chiều
Có nhiều nhân tố dẫn đến việc nuông chiều con và thường hành động nuông chiều con lại xuất phát từ việc thoả mãn nhu cầu của cha mẹ hơn là vì con. Bạn làm tất cả vì con, chưa một lần nói “không” với bé, mua mọi thứ bé thích. Bạn làm tất cả những điều đó vì bạn nghĩ có như thế bạn mới là một người mẹ hoàn hảo.
Hoặc cũng có thể bạn giống như Jane Mills, 38 tuổi, mẹ của bé trai Daren, 1 tuổi. “Hồi nhỏ, tôi bị các bạn cùng lớp trêu chọc vì tôi luôn phải mặc quần áo cũ và không bao giờ tôi được cầm những đồ chơi mới nhất. Ngay cả khi trưởng thành, tôi hiếm khi đụng đến những loại vật dụng không nằm trong danh sách “những nhu cầu thiết yếu”. Và giờ tôi có công việc rất tốt, tôi còn có khá nhiều tiền trong ngân hàng và tôi muốn dành tất cả cho con. Tôi không muốn con mình phải mang những mặc cảm như tôi. Đi làm về là tôi lại mang cho bé một món quà, tôi muốn nhìn thấy nụ cười mỗi khi bé nhận quà. Điều này có thể làm Jane hạnh phúc nhưng vô hình chung Jane đã dạy Daren trông chờ giờ mẹ đi làm về chỉ để được nhận quà chứ chẳng phải mong chờ mẹ. Sai hoàn toàn
Ngày nay, hầu hết các bà mẹ đều đi làm và bỗng nhiên như một xu hướng chung mọi người đều có suy nghĩ thế này: Vì phải đi làm nên thời gian dành cho con và gia đình quá ít, để đền bù vào đó họ cho phép con thức khuya hoặc ngủ chung giường. Christie – 21 tuổi, trợ lý phòng giao tế nhân sự - mẹ bé Della, 1 tuổi, cho biết: “Tôi làm việc toàn thời gian và do tính chất của cônh việc tôi rất hay về nhà trễ, tôi nhớ Della thật nhiều. Và khi trở về nhà tôi cho bé thức khuya để tôi có thời gian chơi đùa với bé. Tôi biết điều đó là ích kỷ nhưng bé cũng rất thích chơi với mẹ nên tôi cảm thấy tội lỗi của mình giảm đi được phần nào”.
Một số khác lại nuông chiều con để bù đắp cho con sự thiếu vắng của cha hoặc mẹ. Vanessa Williams, 31 tuổi, kể về hoàn cảnh của mình: “Cha của Lily bỏ đi từ lúc tôi mang thai được 6 tháng và tôi nghĩ tôi phải bù đắp vào sự thiếu vắng ấy. Tôi cho bé ngủ chung, bé muốn gì tôi làm ngay, tôi còn mua bao nhiêu là đồ chơi nữa. Và rồi tôi nhận thấy rằng tôi có làm gì chăng nữa thì chỉ giúp bé vui sướng trong lúc đó và càng không thể thay thế hết vai trò của người cha”.
Dù là lý do gì khiến bạn chiều con nhưng hãy nhớ rằng không bao giờ là quá trễ để thay đổi.
Nói “Không”
Chẳng gì có thể so sánh tình yêu của người mẹ dành cho con, vì vậy không dễ gì nói “Không” với chúng. Tuy nhiên, có những lúc phải cứng rắn để tốt cho bé thôi. Stacey Ward kể: “Tôi chẳng biết làm cách nào để nói không với Christopher dù nó có thói quen rất lạ: giựt tóc mẹ. Christopher là niềm tự hào và niềm vui của tôi. Thằng bé nhộn lắm và rất tình cảm, nó thích ôm tôi. Tự nhiên nó bắt đầu trò giựt tóc khoảng 2 tháng nay. Nghe tôi hét toáng lên vì đau là nó lại cười khanh khách. Thật đau lòng khi phải từ chối niềm vui của con nhưng tôi hiểu là mình phải làm cái gì đó vì bây giờ nó đã bắt đầu nắm tóc của bà ngoại. Lần tiếp theo nghe tôi hét “Không được làm như vậy”, mặt nó buồn hiu và nó quay đi chỗ khác. Chắc hẳn nó đã biết tôi không thích việc nó làm nên nó bật khóc. Nhưng thật may là từ dó trở đi bé không lặp lại hành động đó nữa.
Lời nói của bạn còn đựoc thể hiện rất rõ ràng qua ánh mắt, nét mặt và cử chỉ. Vì vậy, từ rất nhỏ trẻ đã có thể hiểu cái gì “được” và cái gì “không được”. Một lỗi người lớn thường mắc phải là cười trước cách cư xử không đúng của trẻ ngay lần đầu tiên. Và kết quả là đứa trẻ sẽ lập lại hành động trên vì chúng muốn bạn cười, lúc này chẳng ai cười được nữa. Phải nghiêm nét mặt ngay khi trẻ có hành động hoặc thái độ không đúng ngay lần đầu tiên.
Khi trẻ làm điều gì bạn không thích thì hãy nhìn thẳng vào mắt bé và nói “không”. Nói một cách nghiêm nghị chứ không phải giận dữ. Từ 9 – 18 tháng dù không nói được bao nhiêu nhưng bé đã hiểu nhiều, vì thế, bạn vẫn có thể giải thích vì sao bé không được làm điều này và tại sao phải làm thế kia. Khi bé cư xử tốt thì bạn cũng đừng quen khen ngợi bé nhé!
Một vấn đề khá quan trọng là nên kiên định để trẻ hiểu ý nghĩa của từ “Không”. Ví dụ: trước giờ cơm trưa bé lại đòi ăn sô-cô-la, thoạt đầu bạn nói “Không” nhưng khi bé khóc bạn lại vội đưa kẹo chỉ để nó nín và bạn có thời gian dọn cơm. Lúc này, bé nghĩ “không” cũng có nghĩa là “được”. Hoặc nếu bạn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của bé, nó cũng sẽ hình thành suy nghĩ như trên. Kiên định. Đừng đứng xa xa mà nói “không”. Hãy đến gần, nói “không” và giải thích tại sao không. Nếu bé vẫn rên rỉ, mè nheo thì bạn nên ôn tồn “Mẹ biết là con đang bực tức nhưng câu trả lời của mẹ vẫn là “không”. Dù đôi lúc bạn không còn đủ kiên nhẫn nhưng hãy cố bình tĩnh và kiên định. Đến giờ ăn trưa là bé lại quên hẳn kẹo sô-cô-la.
Chấm dứt “Nhượng bộ”
Trẻ sớm nhận ra rằng cái này tác động lên cái khác, ví dụ: khóc to sẽ được đáp ứng nhu cầu, và thế là nó bắt đầu lôi kéo sự quan tâm của người khác bằng cách khóc. Hãy làm lơ cái kiểu khóc để lôi kéo người khác chú ý đến mình, đặc biệt là nước mắt cá sấu. Đặt bé ở một nơi an toàn, đi làm công việc của mình và chỉ quay trở lại khi bé đã nín khóc. Khi đã quay trở lại thì hãy tặng cho bé một nụ hôn. Đừng nghĩ rằng mình làm thế là không thương con – tình yêu và lo lắng chăm sóc cho con hàng ngày chắc chắn là “nặng cân hơn nhiều” so với sự tức giận nhất thời.
Cần phải dạy con rằng: Dù cha mẹ rất yêu thương con nhưng không có nghĩa là con sẽ nhận được tất cả những gì con muốn. Đó là điều dễ hiểu trong cuộc sống hàng ngày, mọi người phải sắp hàng chờ đến lượt mình, và đôi khi mẹ phải đặt những nhu cầu cần thiết của mình lên trước. Nếu bạn nghĩ rằng cứ để cho bé khóc nhưng sẽ có tác dụng trong việc hình thành nhân cách của bé thì đừng vội đáp ứng yêu cầu của bé khi nó bắt đầu khóc. Nếu bé khóc chẳng vì lý do chính đáng nào thì lờ nó đi. Chỉ ôm hôn khi bé ngoan ngoãn và rồi bé sẽ học được bài học “Chỉ có ngoan ngoan mới được cha mẹ yêu thương và đạt được những gì mình muốn”
“Cắt đứt” thói xấu
Một cách tự nhiên bà mẹ nào cũng thích giúp con mình nhưng nếu bạn đã vuợt quá giới hạn thì bạn đã cướp mất cơ hội cho bé tự làm, tự học hỏi, tự rút kinh nghiệm và thể hiện sự độc lập của mình.
Katie Fisher cảm thấy lo lắng khi cô con gái Sarah đã 10 tháng tuổi mà không biết bò. Mỗi khi Sarah với lấy món đồ chơi nào đó thì tôi đã lấy và đưa cho con. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản là tôi giúp bé, bé không cần phải gắng sức để lấy đồ chơi mà quên rằng hành động đó của tôi lại làm chậm quá trình phát triển của bé và lại còn tập cho bé tính ỷ lại. Tôi không muốn làm cho con giận dữ và dần dần nó biết cách “yêu cầu” tôi lấy giúp nó cái này cái kia. Đã đến lúc tôi phải hành động, chẳng phải vì tôi lười biếng không muốn giúp bé mà là vì bản thân bé. Tôi để cho nó tự tìm tòi cách để lấy đồ chơi. Bây giờ nó đã biết vươn tới để lấy món đồ chơi mà nó thích và cũng bắt đầu biết bò. Bé hài lòng với bản thân mình.
Khó lòng mà đứng nhìn con phải cố gắng làm việc gì một mình, nhưng đó lại là cách tốt nhất cho bé vận động và học hỏi cho bản thân.
Hãy để bé tự chơi một mình. Tất nhiên là bé cần sự quan tâm và yêu thương của bố mẹ nhưng bé cũng cần phải tự mình khám phá thế giới xung quanh, tự mình mang lại niềm vui cho mình. Nếu quan sát thấy bé có thể tự ngồi chơi một mình thì bạn có thể đi làm việc của mình nhưng thỉnh thoảng vẫn phải để mắt và bảo đảm nơi bé ngồi chơi phải an toàn cho bé.
Con chỉ muốn mẹ thôi!
Từ 6-8 tháng là khoảng thời gian bé bám mẹ kinh khủng vì lúc này trẻ nhận ra mẹ không của riêng nó, mẹ có thể đi ra ngoài mà không cần ẵm bé theo cùng. Một đứa bé được mẹ cưng chiều sẽ vòi mẹ nhiều hơn thế vì bé có cảm giác không thể nào ở một mình được.
Để mẹ đừng rời xa mình, bé chỉ biết khóc. Nếu bạn “mắc bẫy” ngay lần đầu thì những lần tiếp theo bé sẽ vẫn khóc mãi để giữ chân mẹ. Giải thích cho bé hiểu là bạn bận công việc ở phòng kế bên hoặc mẹ phải đi làm việc. Dù làm việc gì hoặc đi đâu mẹ vẫn luôn nhớ con và mẹ sẽ trở về với con.
Nếu bạn chịu thua thì bé sẽ chẳng bao giờ học được bé có thể tự chơi vui vẻ một mình và khóc là biện pháp hiệu quả nhất đổ đòi hỏi người khác đáp ứng nhu cầu của mình. Trẻ cần hiểu rằng bạn muốn chúng tự làm những gì trong khả năng của mình và không có sự giúp đỡ của người lớn, nhưng bạn rất thương yêu chúng và sẽ dành thời gian cho con khi bạn quay lại. Nên nhớ rằng khi cả hai đều có thời gian riêng của mình là một điều tốt..
Khi con lớn hơn
Lên 1 tuổi, bé tự lập hơn và có thể có những biểu hiện của sự giận dữ mỗi khi nó không làm đựoc việc gì đó.
Cứ đến bữa tối là Josh lại phun phì phì và la hét, lắc đầu nguầy nguậy cho đến khi tôi cho bé một hũ sữa chua. Tôi biết mình làm vậy là không đúng nhưng tôi mệt quá rồi, tôi chỉ muốn nó đừng khóc nữa. Sự việc cứ lặp đi lặp lại cho đến khi tôi nhận ra bé đứng cân. Đúng rồi, bỏ bữa chính thì sao mà lớn được. Tôi không chấp nhận cho bé ăn thứ gì nếu bé chưa ăn xong bữa chính. Tất nhiên là thời gian đầu nó phản đối ghê lắm. Khóc lóc, đập muỗng vào khay đồ ăn ầm ầm. Nó có vẻ rất giận, chẳng nói gì, tôi chỉ lẳng lặng ẵm nó ra khỏi ghế ăn. Có vẻ như tôi đã hơi hà khắc với con nhưng sau lần đó thì mọi việc thay đổi. Nó đã nhận ra: Thà ăn hết bữa tối còn hơn là không có gì bỏ bụng.
Thái độ hợp lý nhất đối với hành động mè nheo của trẻ là lờ đi cho đến khi trẻ bình tĩnh trở lại, lúc này bạn cần giải thích cho con hiểu trẻ có quyền giận hờn người khác, bạn hiểu được bé cảm nhận những gì và giải thích tại sao bé không làm được việc vừa bị từ chối. Ôm bé vào lòng và vỗ về để bé cảm nhận đuợc tình yêu thương. Bạn sẽ không giúp gì được bé nếu bạn cho phép nó làm tất cả những việc nó muốn. Hơn thế nữa, sau này có thể nó sẽ đổ lỗi cho bạn đã không giúp nó có đầy đủ bản lĩnh để bước vào cuộc sống.
Khi bé đã đến tuổi đi học thì nên gởi trẻ đến nhà trẻ hoặc nhóm trẻ. Đi học, bé sẽ nhanh chóng hoà nhập với bạn bè cùng lứa, ở đó, bé nào cũng được cô chăm sóc như nhau, không ai là đặc biệt hơn cả. Nhưng trước lúc đưa bé đến trường thì bạn nên cho bé đi kiểm tra sức khỏe. Không ai là người hoàn thiện cả, tất cả các bậc cha mẹ đều có thể phạm lỗi lầm trong quá trình nuôi dạy con. Bạn không thể sửa lại những gì trong quá khứ nhưng bạn có thể thay đổi việc trong tương lai.
Tất cả những gì bé cần chính là tình thương yêu
Đừng quên là tình yêu của bạn thể hiện qua sự quan tâm, ôm ấp, vỗ về, chơi đùa và khen ngợi con. Không cần phải nói to cho bé biết “Mẹ yêu con biết dường nào” hoặc mua nhiều quà… mới là những biểu hiện của tình yêu.
7 điều cha mẹ nên làm và 7 đều không nên làm:
Nên:
1. Vội vàng đến bên đứa trẻ sơ sinh khi chúng vừa bật khóc. Trẻ yếu đuối lắm và chúng cần mẹ.
2. Thiết lập thời gian biểu càng sớm càng tốt và cả hai sẽ biết người kia mong chờ điều gì.
3. Kiên nhẫn và kiên định trong cách thức dạy con, nếu khôgn bạn sẽ làm trẻ lung túng.
4. Đặt mình vào vị trí của trẻ và nói “không” nếu bé có những đòi hỏi hoặc cách cư xử không đúng.
5. Làm lơ cơn giận cũng như nước mắt á sấu của trẻ trên 1 tuổi. tặng cho bé một nụ hôn khi bé bình tĩnh trở lại.
6. Có cơ hội thì nên để bé chơi một mình để bạn có thời gian làm việc khác hoặc nghỉ ngơi. Điều này tốt cho cả hai.
7. Nếu phát hiện trẻ có những tật xấu mà không có cách giải quyết thì nên gởi trẻ đến trường.
Không nên;
1. Tạo thói quen xấu cho trẻ để rồi sau này phải tìm cách phá bỏ thói quen đó.
2. Mua quá nhiều quà cho con – bé sẽ nghĩ rằng bạn có nhiều tiền để mua quà cho nó và nó sẽ trông chờ nhiều quà hơn nữa, quà có giá trị hơn nữa.
3. Cho con thức khuya, cho con ngủ chung giường, thường hay ẵm bé… vì lợi ích chính bản thân mình. Tự hỏi mình xem làm như thế thì mang lại lợi ích gì cho bé.
4. Đầu hàng khi bé khóc – bé sẽ nghĩ “được” cũng là “không được”
5. Cười khi bé làm sai. Bé sẽ lập lại hành động đó chobạn “tha hồ cười”
6. Ra lệnh từ đằng xa. Nên đến gần để nói chuyện với bé.
7. Chặn đứng cơ hội cho bé tự rút kinh nghiệm cho bản thân.
Sarah Davies (motherandbabymagazine.com)
Nguồn:webtretho.com
- 07/07/2009 16:17 - Lòng yêu thương tác động đến sự phát triển trí não
- 07/07/2009 16:13 - Nói chuyện với bé 2 - 3 tuổi
- 07/07/2009 16:09 - Nói chuyện với bé 4 - 5 tuổi
- 07/07/2009 16:03 - 5 điều nên và 5 điều không nên nói với trẻ
- 07/07/2009 15:52 - Nuôi dạy con gái
- 06/07/2009 21:45 - 8 cách giúp trẻ chăm học
- 06/07/2009 13:19 - Càng lớn càng khôn ngoan
- 06/07/2009 13:16 - Cha mẹ phải biết nói KHÔNG
- 06/07/2009 13:06 - Chăm sóc con cái sau giờ học
- 25/06/2009 02:36 - Dinh dưỡng cho bé để vững bước đến trường